Long Xuyên Hải Ngoại

Dù số phận mang tới điều gì,

hãy can đảm tranh đấu cho quê hương tự do

Cách nhìn

Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2019 17:57 // ,

Arkady Averchenko * Trần Quốc Việt (Danlambao) dịch – “Đàn ông tức cười thật, ” bà nói rồi mỉm cười mơ màng. Không biết lời này ngụ ý khen hay chê, tôi trả lời mập mờ: “Cũng hơi đúng.”
“Đúng quá đi chứ, như chồng tôi cũng ghen tuông thường tình như ai vậy. Nhiều lúc tôi tiếc là đã lấy phải ông ấy.” Tôi bối rối nhìn bà, ” Chờ bà giải thích ạ.” tôi mở đầu.
“À, tôi quên là ông đã chẳng nghe chuyện gì. Khoảng cách đây ba tuần, tôi với nhà tôi đi bộ qua quảng trường để về nhà. Tôi lúc ấy đội cái mũ đen lớn rất hợp với tôi, và má tôi ửng hồng do đi bộ. Khi chúng tôi đi qua dưới ánh đèn đường, một người đàn ông tóc đen đứng gần đấy liếc nhìn tôi và bất ngờ nắm lấy tay áo ông Alexander nhà tôi.”
“Xin ông cho tôi mồi lửa,” người ấy nói. Alexander giật tay về, cúi xuống và nhanh hơn chớp đập cả viên gạch vào đầu ông ấy. Ông ấy ngã vật xuống. Kinh quá!”
“Sao chồng bà bỗng dưng nổi ghen lên thế?”
Bà nhún vai. “Tôi đã nói với anh rồi đàn ông rất tức cười.”
Tạm biệt bà, tôi ra về, và tình cờ gặp chồng bà ở góc đường. “Chào ông,” tôi nói. “Tôi nghe nói ông đập vỡ đầu người ta.” Ông ta cười rộ lên. “Vậy anh nghe vợ tôi nói lại chứ gì. Rất may là tôi vớ được viên gạch có sẵn. Nếu không, thử nghĩ xem: Tôi có độ 1500 rúp ở trong túi, còn vợ tôi đang mang đôi bông tai kim cương.”
“Ông nghĩ hắn muốn cướp ông à?”
“Một thằng lạ đến gần anh ở chỗ vắng vẻ, hỏi xin lửa và nắm tay anh. Thử hỏi anh còn muốn gì nữa đây?”
Bối rối, tôi chia tay ông và đi tiếp.
“Hôm nay không đuổi kịp anh,” tôi nghe tiếng nói từ đằng sau.
Tôi nhìn quanh và thấy người bạn mà ba tuần qua tôi đã không gặp.
“Trời!” Tôi kêu lên. “Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”
Hắn mỉm cười gượng gạo và hỏi ngược lại: “Anh biết dạo này có mấy thằng điên hay đi lang thang ngoài đường không? Tôi bị một thằng điên đánh cách đây ba tuần đấy. Đến hôm nay tôi mới xuất viện.”
Tôi bất ngờ tò mò hỏi: “Cách đây ba tuần ư? Lúc ấy cậu đang ngồi ở quảng trường phải không?”
“Đúng rồi. Chuyện phi lý hết sức. Lúc ấy tôi đang ngồi ở quảng trường, thèm thuốc muốn chết được. Mà chẳng có cây diêm nào! Khoảng mười phút sau, có một ông với một mụ già đi ngang qua. Ông ta đang hút thuốc. Tôi liền đi đến ông ta, chạm vào tay áo ông và hỏi lịch sự: “Xin ông cho tôi mồi lửa?” Anh có ngờ chuyện gì xảy ra không? Cái gã điên khùng ấy, cúi xuống, nhặt cái gì đấy lên, rồi bất ngờ tôi nằm bất tỉnh trên đất đầu thì vỡ toác. Anh chắc có đọc báo về chuyện này.”
Tôi nhìn hắn và hỏi nghiêm túc: “Cậu có thật sự tin cậu gặp phải người điên?”
“Tôi chắc chắn hắn điên.”
Dù gì đi nữa, về sau tôi háo hức lục tìm lại những số báo cũ của tờ báo địa phương. Cuối cùng tôi thấy điều tôi tìm: bản tin ngắn trong mục tai nạn.
SAY RƯỢU
“Vào sáng hôm qua những người trông coi quảng trường thấy trên ghế một thanh niên mà giấy tờ tùy thân chứng tỏ anh ta là người con nhà đàng hoàng. Anh ta rõ ràng đã té xuống đất trong tình trạng quá say xỉn, và bị vỡ đầu trên một viên gạch kế bên. Thật không thể nào tả được nỗi lo buồn của cha mẹ của kẻ say sưa này.”

Arkady Averchenko (1881-1925) là nhà văn châm biếm Nga bậc thầy. Ông đào thoát khỏi nước Nga cộng sản vào năm 1920 và tiếp tục sáng tác những tác phẩm nổi tiếng chỉ trích chế độ cộng sản ở Nga. Ông sống và qua đời ở Tiệp Khắc.
Nguồn:

Tags: ,

0 nhận xét

Leave a comment

Được tạo bởi Blogger.