Thơ Giáo Già
Giáng sinh hai không một tám [2018]
Vinh danh Thiên Chúa biết làm sao quên
43 năm hận bập bềnh
Chống Tàu diệt Cộng mừng lên cao trào
Blogger Tuổi Trẻ ngọt ngào
Góp từng hơi thở bước vào từng năm
Giáo Già [01162019]
ngày về quê sáng trăng rằm
sương rơi lãng đãng hoa ngâm thơ tình
bến chờ thuyền đợi linh đinh
trời giăng sợi mộng thương mình thương ai
câu thơ tám chữ gieo hoài
trần ai nặng nợ yêu ngày yêu đêm
vườn cao chải ngọn hoa êm
nắm buông duyên nghiệp mình ên tôi cầu
bóng em guốc gỗ nhiệm mầu
đưa tay vịn áo sáng màu tịnh minh
gió không mùa mặt hồ in
tóc mai em xoả buộc tình miền du
khúc cuối mùa nhẹ như ru
giọng Cao tiếng hát bay vù nghinh xuân
7,8,9 [01142018]
Nghinh xuân đón tuổi chất chồng
Quê người ngại bước lòng vòng quê xưa
Kỷ niệm còn đó từng trưa*
Tiệm nhà đổi bảng hỏi thưa ngại ngùng**
Còn đâu tiệm của chú Lùn…
Từng viên đá lộ mịt mùng biển dâu
10XLGL [01142018]
*với 10XL, nhớ về Má, nhớ về Tân Hiệp là nhớ đủ thứ. Khi cái nầy khi cái kia. Như có lúc lại nhớ bến xe ngựa trước nhà cô Ba. Thỉnh thoảng nhớ hình ảnh Má xách giỏ, đội khăn đi chợ mỗi sáng. Thường thì lại nhớ hình ảnh Má vừa đọc báo vừa ngủ buổi trưa… Nhớ những cơn gió thổi bụi đường trước nhà vô tiệm…
**tiệm thuốc nhà mình cách đây 10 năm là lò bánh mì Mười Hai. Khi về, 10 đi qua, đi lại, lòng không cảm xúc như nhiều người nói, viết về lần đầu về quê sau bao năm xa cách – xúc động, bâng khuâng…- Với 10, khi đó, thấy có người trong tiệm là có ý nghĩ xin vô nhà… nhưng ngại ngùng, rồi trong đầu cứ lởn vởn với suy nghĩ xin vô hay không, và sau cùng đứng ở ngã tư vô chợ, góc tiệm phở ông Sanh mà nhìn mà thấy tiếc nuối đã trở về….
- Viên đá bự trong hình 10 lượm trước nhà, kế bên nhà ông Bảy Phước.
Nhớ từng sợi tóc trên đầu
Nửa đen nửa trằng cơ cầu rung bay
Giáo Già [01162019]
‘nửa lon bia chẳng đủ say,
hồn thơ dư sức trở bay về nguồn’
ndhung [01152019]
Nửa lon bia nhớ giảng đường
Nhớ trưa đứng giảng nghe thương quá trời
Từng đôi mắt biết bờ môi
Nắn từng nét chữ như trôi tuổi hồng…
Lục bình nở tím bờ sông
Má bơi xuồng chở con không muốn về…
Nghinh xuân lãng đãng hồn quê
Anh em ngồi nhắc lời thề 73 [năm 1973, xuống thuyền tỵ nạn]
Cờ vàng dù có bay xa
Bốn pương tám hướng đều là Việt Nam
Giáo Già [01162019]
0 nhận xét