Long Xuyên Hải Ngoại

Dù số phận mang tới điều gì,

hãy can đảm tranh đấu cho quê hương tự do

Bà giáo!

Thứ Ba, 17 tháng 10, 2017 17:53 // ,


…Con gái của bà giáo, đoạt giải thưởng trong một cuộc thi sắc đẹp, được con của một gia đình giàu có để ý. Chẳng bao lâu, con gái bà giáo về làm dâu gia đình này.


Làm dâu một gia đình giàu có, quyền uy lừng lẫy cả một vùng, ai cũng bảo là con bà sướng, số của bà giáo về già có “lộc”. Bà giáo lại nghĩ khác…

Tiền bạc ai cũng cần, con cái mình có số sướng, làm cha, làm mẹ ai cũng vui. Nhưng sao con gái về làm dâu gia đình đó, bà giáo thấy lo lo…

Điều đầu tiên khi bà giáo đến để ra mắt với ông bà sui, bà giáo nhận được những cái nhìn dò xét, không mấy thiện cảm của bà sui. 

Đúng, với bà giáo chỉ là một giáo chức nghèo, đồng lương giáo viên phải tằn tiện để nuôi hai người con gái khôn lớn. Nhưng có điều tự hào, trước hết là với người chồng, ông lại một “quan” thanh liêm, trước lúc mất, vẫn dặn vợ, dạy con làm người, sống trong sạch, lao động chân chính, giữ phẩm giá. Bà giáo sống đúng như thế và dạy con như thế…Nên khi thấy cái nhìn không thiện cảm của bà sui, bà giáo vẫn như không để ý, nói năng từ tốn, phong cách đĩnh đạc, đàng hoàng…

Sau này con gái kể lại với bà, sau buổi ra mắt ấy, bà sui nhận xét về bà, lời nhận xét có vẻ khinh miệt: 

- Mẹ của con cậy có chút chữ nghĩa tỏ vẻ hơn người. Mẹ nói với con! Chữ nghĩa bây giờ, người ta có coi ra cái gì đâu, cao như tiến sỹ, thạc sỹ vẫn bị khinh như mẻ, huống hồ là một nhà giáo nghèo. Không có tiền, ngồi đó mài chữ ra mà ăn được à! 

Một gia đình không coi trọng tri thức, không có văn hóa, tôn thờ đồng tiền… con gái bà sẽ khổ. 

Lời suy đoán của bà giáo thành sự thật. 

Khi con gái bà giáo về làm dâu, gia đình bên ấy yêu cầu con gái bà bỏ hết những công việc xã hôi, không cần làm quản lý, thôi kinh doanh…ở nhà chăm sóc con. Đã mấy lần bà giáo muốn sang đó chăm cháu ngoại thay con, bên ấy nhất mực không cho, viện ra đủ lý do. Không những thế bà sui còn lớn tiếng:

- Chả nhẽ nhà tôi như thế này lại để cháu nội khổ, phải nhờ cậy đến bà…

Đó là họ viện “cớ” thôi, chứ thực ra là họ khinh bà giáo nghèo, không xứng đặt chân và ngưỡng cửa nhà ấy.

Bà giáo thề, sẽ không đặt chân sang bên ấy nữa…

… Con trai của nhà ấy dính vào một vụ án lớn, công an bắt, báo chí đăng. Toàn bộ tiền bạc gửi ngân hàng bị phong tỏa không cho giải ngân, tài sản bị niêm phong, để phục vụ công tác điều tra… 

Việc làm của gia đình con rể, làm khổ cả bà giáo. Điều đầu tiên bà giáo đón đứa cháu ngoại, về ở. Con gái nước mắt ngắn, nước mắt dài kể lể:

- Bên ấy, bây giờ, mẹ biết không ? Đủ thứ chuyện, mạng người nào, người nấy giữ. Hóa ra ai cũng có quỹ đen. Bố chồng con dùng quỹ ấy nuôi “bồ”. Mẹ chồng con cũng không phải loại vừa, bà ta có hai lô đất lớn, đứng tên người cháu, giờ mới lộ ra. Còn chồng của con…anh ấy…dính vào nhiều chuyện lắm, giờ con mới biết. Trước đây cả nhà cưng cháu nội còn hơn “ con vua”, bây giờ thì chẳng ai bồng bế, quan tâm đến nó nữa. Con nhờ mẹ trông cháu vài hôm. Con sang đó giải quyết xong mấy việc quan trọng…rồi có khi con về đây ở luôn với mẹ - Con gái bà giáo khóc.

Bà giáo thấy thương con gái, thương đứa cháu ngoại bà đang bế trên tay. Mẹ con nó tưởng sống trong nhung lụa, trong hào quang của sự sung sướng, có ai ngờ…ngày tháng tới đầy giông bão. Con gái bà giáo chưa bao giờ ra nắng, giờ đây, gió rát, nắng rất gắt, đi đầu trần, liệu có thể chịu đựng được không? Đứa cháu ngoại, cũng bắt đầu từ đây, vắng hẳn hơi cha, lớn lên, nếu nó có suy nghĩ, không biết sẽ trách ai, khi bên Nội “tan đàn, sẻ nghé” mỗi người một phương…

Bà giáo dồn sức chăm cháu. Với đồng lương hưu ít ỏi, san sẻ đủ chỗ, nhưng với cháu ngoại, bà giáo không để thiếu. Mà hình như, cháu ngoại ở với bà giáo, nó có vẻ tinh nhanh hơn, khỏe hơn…Con gái nói với bà như thế, khi một lần về thăm…

Một tối.

Ngoài trời mưa sầm sập, gió rít mạnh, thồi từng hồi, sấm chớp sáng loét cứ như rạch bầu trời…Mưa to, gió lớn không ai muốn ra ngoài đường. Bà giáo kiểm tra hết cửa ngõ, che chắn cẩn thận chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng gọi ngoài cổng của con gái:

- Mẹ ơi. Ra mở cổng cho con!

Bà giáo lập cập ra mở cồng cho con gái, điều ngạc nhiên, đứng bên con gái là bà sui. Con gái bà nói lập bập:

- Mẹ đưa mẹ con vào nhà đi rồi mọi chuyện con kể sau.

Bà giáo dùng dù che cho bà sui, cùng con dìu bà sui vào nhà.

Sau khi lau người, thay quần áo, bà sui không đợi con dâu cho bà giáo rõ chuyện, bà sui vừa khóc, vừa kể lể:

- Đời tôi quá khốn nạn, chị ơi! Chồng tôi, nó cứ nói, do tôi mà con mới vào tù, chứ mọi đường đi, nước bước là ông ấy vạch cho nó…Nó hư cũng tại ông ấy… Mặc cho con gặp nạn, tôi đang căng người đối phó công an… thì ông ấy vẫn dẫn bồ vào khách sạn… Mấy thằng “đệ” thân tín báo cho tôi biết, tôi đến bắt quả tang…Ông ấy cho lính đánh tôi… còn dọa, tìm cách giết tôi…may có đứa con dâu hiếu thảo đến cứu…nó bảo cứ về ở với mẹ con…không sợ gì đâu… Chị có cho tôi ở không?

Bà giáo nhìn bà sui thương cảm:

- Mưa gió thế này, không cho chị ở đây, thì ở đâu! Mà thôi, chị cứ ở đây với tôi, không đi đâu cả…Ở đây chăm cháu nội cùng tôi…

Bà sui lại sụt sùi:

- Tôi rất nhớ nó – Rồi bà lại hỏi bà giáo – Thế chị còn giận tôi không?

Bà giáo không trả lời, đến vén mùng trên chiếc giường đơn, nói với bà sui:

- Chị đến xem này. Cháu nội của chị ngủ rất ngoan...

Trần Kỳ Trung

(FB Trần Kỳ Trung)

0 nhận xét

Leave a comment

Được tạo bởi Blogger.